September 17, 2009

Microwave - Thời Gian (2009)




Old time

Nhớ hồi xưa có dạo mình share mp3 với mọi người bằng một hộp…gmail (lúc đó nó mới tăng dung lượng lên 1GB – ôi thế là to lắm), để pass public, ai thích load thì chui vào. Hộp thư đó tồn tại tới lúc mình share album đầu tiên của Microwave. Lúc đó có thành viên của ban nhạc đã vào diễn đàn (Nhạc Rock - ttvn), tỏ ra rất không vừa lòng và sau đó không biết “ai đó” xóa sạch mp3 của mình, vài ngày sau mail đó cũng bị change pass luôn. Phải nói là lúc đó thấy rất bực mình. Thù Microwave! Há há


Second release – must be serious!

Không nhiều ban nhạc Việt Nam ra được đến album thứ 2, Thủy Triều Đỏ là cái tên tôi không muốn nhắc tới vì đĩa thứ 2 của các anh hay dở thế nào khó nói ( mặc dù đã mua nó nhưng tôi chưa từng nghe đến lần thứ 2) nhưng thực sự thừa thãi, nhàm chán và hoàn toàn không có gì mới và khác so với đĩa đầu tiên. Thế mới thấy phục các anh The Bức Tường, hé hé. Mặc dù chả ưa gì nhạc của The Bức Tường, nhưng công nhận các album về sau được đầu tư tốt hơn về mặt thu âm cũng như ý tưởng. Phần lớn các ban nhạc Việt Nam gây ấn tượng hơn nhiều khi họ chưa ra đĩa, thật là đáng tiếc, cứ như một miếng nhựa hình tròn tổng kết lại những gì đã diễn “máu lửa” trên sân khấu hay những bản demo nóng hổi, nhưng theo một cách gượng ép, chỉnh chu một cách nhàm chán. Cùng với Đám Cưới Chuột của Gạt Tàn Đầy, Lối Thoát là một trong số ít (mà cũng chả có bao nhiêu) album rock của VN mà tôi cảm thấy thích thực sự và nghe đi nghe lại nhiều nhất. Rõ ràng là tôi mong muốn album tiếp theo của Microwave cũng làm được điều như vậy.



The Lyric

Theo như ban nhạc chủ đề album là Thời gian và những câu chuyện xung quanh nó. Đó là một cách theo đuổi tuy không rõ ràng và khá khó để có thể xây dựng một nội dung xuyên suốt, nhưng tôi thấy ban nhạc cũng đã khá cố gắng viết gì đó sâu sắc và mới mẻ hơn so với album trước. Thời gian là đối tượng được nhắc tới từ ngay câu đầu tiên của “Bay” – một bài hát theo ban nhạc là về sự buôi trôi thời gian vì ma túy, tới sự khắc khoải mong chờ tình yêu trong “Chỉ Là Giấc Mơ”, suy ngẫm băn khoăn về tương lai với “Hạt Cát” và “Không Tên”, tiếc thương quá khứ tuổi thơ trong “Người Mẹ”, rồi kết thúc câu chuyện tình đẹp với bài hát cuối cùng trùng album.

Yeah, Tình yêu là thử nhiệm mới mẻ trong album này, “Chiến Tranh”? – không đề cập thêm nữa, tệ nạn xã hội (“Bão Đêm”, “Sói”) – gần như không còn (với giai điệu lạc quan, nhịp bay bay, khó mà tin “Bay” là về thuốc lắc), hay bức bối cuộc đời “đầy những hờn ghen dối lừa” (“Mộng du” ) – khá ít, cảm giác Thời Gian trưởng thành và nhẹ nhõm hơn một chút. Còn những cảm xúc, suy nghĩ cá nhân về cuộc sống và xã hội vẫn được ban nhạc duy trì trong album mới – vì có vẻ đó là chủ đề để sáng tác không thể dễ dàng tự do hơn. Đó là niềm yêu thích và “sống chết” với đam mê (cụ thể ở đây là âm nhạc) vẫn được đề cập trong “Hạt Cát” giống như “Ước Mơ”. Đó là cảm giác mệt mỏi và nghi ngại cuộc sống, nhưng vẫn hy vọng cho tương lai là thứ “Không Tên” hay “Chuyến Xe Đêm” muốn đề cập tới, tuy tôi thực sự không thấy đâu nữa sự khắc khoải pha chút buồn toát ra giống như trong bài “Lối Thoát” của album trước.

“Liar” là bài hát đầu tiên được viết bằng tiếng Anh, khá đơn giản, nhưng không… dễ hiểu. “Now I’m loosing all my friends forever ever liar…” (có lẽ là “losing”?)

Nếu so sánh với nội dung nhiều tham vọng với lời bài hát cố gắng “sâu sắc” và mang nhiều tính ẩn dụ của Thời Gian , cá nhân tôi lại chọn Tìm Lại với sự đơn giản, chân thật, như “Lối Thoát” hay “Tìm Lại”; lời của “Người Mẹ” có thể là rất hay, nhưng ghép vào nền nhạc dồn dập, lại không còn cái cảm giác nuối tiếc, u buồn như “Bão Đêm” nữa, mặc dù hai bài hát có nội dung khá gần gũi.Và lấp ló trong các bài hát nhiều câu khá thú vị đôi khi đến ngộ nghĩnh, “Mặt Trời lên mất rồi, anh em ta dậy đi thôi,… Không là sao bay trên cao nhưng ta vẫn là sao san hô” (“Ước Mơ”), hay lời kêu cứu của thỏ trắng trong “Sói” :). Thời Gian không giành chỗ cho mấy cái “nhí nhố” này nữa, kể cũng tiếc.



How does this sound?

Về mặt bài hát, tôi ít tìm thấy nhiều giai điệu hay ở Thời Gian như Lối Thoát. Một trong những thứ tôi thấy thích Microwave trong album trước là các giai điệu đơn giản nhưng “có duyên”, thêm nữa là cách bắt mạch vào những câu chorus một cách bùng nổ, bằng những câu hát rất “khớp” và nghe hợp lý (“Người sống luôn mong thấy ban mai về…”; “Nhiều khi ta thường mơ về những…”; “Ban mai tìm thấy khi đêm tàn kia…”; “Từng áng mây khuất lấp ánh trăng mờ…”), trong Thời Gian tôi thấy những bài như “Chỉ Là Giấc Mơ” hay “Hạt Cát” là không bị gượng ép như một số bài khác.

Hãy nghĩ tới Small Fire và album Ngược Dòng, được ra cùng thời điểm cuối năm 2005 và được thị trường gán chung tên “Nu-Metal”, giống như Microwave người ta cũng thấy “lấp ló” bóng dáng các thần tượng của các thành viên ban nhạc như Limp Bizkit hay Incubus. Tôi không dám nói họ không biết chơi đàn hay thiếu trí tưởng tượng (những cái mà được thể hiện đầy cả album), nhưng với các bài hát dài và lít nhít về lời lẫn giai điệu, nói thật tôi chả nhớ nổi bài nào. Small Fire đối với tôi đã thất bại trong việc viết các bài hát không cần phức tạp nhưng hay, một trong những thứ đã giúp album của Gạt Tàn ĐầyMicrowave thành công và nhiều người biết đến trong năm đó.

Quay lại chủ đề chính, tôi nghĩ Thời Gian là một album hơi thiếu ý tưởng, ít hơn hẳn độ thú vị và đa dạng so với Tìm Lại. Khác với album cũ, họ không sử dụng các sample nữa, không rap nữa, giảm tối đa các hiệu ứng âm thanh cho guitar cũng như vocal. Nhưng thế cũng chả sao, đó là lựa chọn thay đổi của ban nhạc, có khi lại hay, bây giờ người ta không thể nói ban nhạc là một bản sao của Lingkin Park ngay khi “Lối Thoát” hay “Mộng Du” được bật nữa. Tuy nhiên có một điều khác là hầu hết các bài hát không “chịu” thêm giai điệu cho bridge, chủ yếu là sự lặp đi lặp lại của các đoạn verse và chorus – khiến cho người nghe chóng thấy nhàm chán. Mặc dù là một bản sao của bài “Tìm Lại”, hay là một bản acoustic khá đơn giản so với “Sóng”, cá nhân tôi vẫn chọn “Bay” và “Thời Gian” là hai bài hát hay.

Về phần guitar, các câu riff có vẻ ít được coi trọng hơn và khá nghèo nàn. có lẽ các thành viên Microwave chú tâm hơn vào việc tạo ra các distortion layer, và phải công nhận chúng đạt được chất lượng hoàn hảo, âm thành dày, heavy, giàu màu sắc và tràn ngập không gian, đây là điều ít ban nhạc Việt Nam đạt được – tìm được âm thanh như ý và kiểm soát nó theo mong muốn của mình, không mấy người ý thức được đó mới là thứ rất quan trọng làm lên“trade mark” của mỗi ban nhạc. Đây chính là điểm tôi thích nhất trong album này.


What rock gerne are they?

Không còn gào thét, gằn giọng theo phong cách Nu-Metal, sử dụng kĩ thuật ngân dài hay kéo cao ngất như Progressive, đôi khi ca sĩ Khanh hát theo kiểu một singer Emo thứ thiệt. Phối âm guitar dày như các ban nhạc Post-grunge/Alternative hiện tại. Solo theo phong cách Hard rock kinh điển. Nhịp điệu đôi khi “bay bay”, nhún nhảy như Pop-punk, tôi thường nghĩ nhạc của Microwave để nhảy hợp hơn để “giật” (just joking :D, nhưng thiệt đó). So, what is it, in the end? Who give a shit :)).It’s no big deal. They’re finding a style of their own.


Cuối cùng điều gì là tuyệt vời nhất?

Nếu để kết luận thì tôi thấy đây là một album hay và được đầu tư kĩ lưỡng, dù tôi không thích nó bằng cái trước. It’s got the style, compare with the show-off UnlimiteD’s Symphony. It was produced with bold mixing, compare with the thin harmony Prophecy’s Đôi Cánh Vô Hình, and it is more valueable than the free limited release Ngũ Cung’s 365000, he he.

Còn điều tuyệt vời nhất? Chắc chắn là một live show kết hợp tất cả những bài hát của cả 2 album – đó là điều hoàn hảo nhất.




(all photos and cd-covers are from the band's site)


1 comment:

zán said...

Rồi hay quá, đọc xong mới bắt đầu đi kiếm nghe, không đọc bài này của bác là cũng quên béng mất là các anh ấy mới ra album :))